Cựu Ước so với Tân Ước – Có sự khác biệt nào?

tải xuống 1

 Dù Kinh Thánh là một quyển sách hợp nhất, nhưng có sự khác nhau giữa Cựu Ước và Tân Ước. Chúng bổ sung cho nhau bằng nhiều cách. Cựu Ước là nền tảng; Tân Ước được xây dựng trên nền tảng ấy với sự mặc khải nhiều hơn nữa từ Đức Chúa Trời. Cựu Ước thiết lập các nguyên tắc được xem là những lẽ thật được minh họa của Tân Ước. Cựu Ước chứa đựng nhiều lời tiên tri mà về sau đã được ứng nghiệm trong Tân Ước. Cựu Ước cung cấp lịch sử của một dân; Tân Ước thì tập trung vào một Người. Cựu Ước cho thấy cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời nghịch cùng tội lỗi (cùng với ân điển thoáng qua của Ngài); Tân Ước cho thấy sự ân điển của Đức Chúa Trời đối với tội nhân (cùng với cơn thịnh nộ thoáng qua của Ngài).

Cựu Ước tiên đoán một Đấng Mê-si (xem Ê-sai 53), và Tân Ước cho thấy ai là Đấng Mê-si (Giăng 4:25 & 26). Cựu Ước ghi lại việc ban Luật pháp của Đức Chúa Trời, và Tân Ước cho thấy cách Chúa Giê-xu là Đấng Mê-si đã làm trọn Luật pháp đó (Ma-thi-ơ 5:17; Hê-bơ-rơ 10:9). Trong Cựu Ước, mối liên hệ chính yếu của Đức Chúa Trời là với tuyển dân của Ngài, người Do-thái; còn trong Tân Ước, mối liên hệ chủ yếu của Đức Chúa Trời là với Hội Thánh của Ngài (Ma-thi-ơ 16:18). Phước hạnh vật chất được hứa dưới Giao Uớc Cũ (Phục truyền 29:9) nhường chỗ cho phước hạnh thiêng liêng dưới Giao Uớc Mới (Ê-phê-sô 1: 3).

Mặc dù đề cập một cách chi tiết đến lạ lùng, nhưng những lời tiên tri liên quan đến sự xuất hiện của Đấng Christ trong Cựu Ước cũng mang vẻ mơ hồ song đã được làm sáng tỏ trong Tân Ước. Ví dụ, tiên tri Ê-sai đã nói về sự chết của Đấng Mê-si (Ê-sai 53) và sự thiết lập vương quốc của Đấng Mê-si (Ê-sai 26) là hai sự kiện không có liên quan đến trình tự thời gian – không có gợi ý cho biết rằng sự thống khổ và việc xây dựng vương quốc cách biệt nhau hàng thiên niên kỷ.

Trong Tân Ước, về Đấng Mê-si đã có hai sự hiện đến xảy ra: thứ nhất là việc Ngài chịu khổ và chết (và đã sống lại), và thứ hai là việc Ngài thiết lập vương quốc của Ngài đã trở nên rõ ràng.

Bởi vì sự mặc khải của Đức Chúa Trời trong Thánh Kinh là tiến trình (tiệm tiến) nên Tân Ước mang những nguyên tắc tiêu điểm rõ nét hơn là những gì đã được dẫn luận trong Cựu Ước. Sách Hê-bơ-rơ mô tả Chúa Giê-xu chính là Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm và sự hi sinh một lần đủ cả của Ngài đã thay thế tất cả những sinh tế trước đó, là điều chỉ đơn giản chỉ về hình bóng mà thôi. Con chiên của Lễ Vượt Qua trong Cựu Ước (E-xơ-ra 6:20) trở thành Chiên Con của Đức Chúa Trời trong Tân Ước (Giăng 1:29). Cựu Ước ban Luật Pháp. Tân Ước cho thấy rõ rằng Luật Pháp mang ý nghĩa bày tỏ cho con người nhu cần của họ về sự cứu rỗi chớ không bao giờ có ý nghĩa đem đến sự cứu rỗi (Rô-ma 3:19).

Cựu Ước cho thấy vườn phước hạnh (Ba-ra-đi) bị mất bởi A-đam; Tân Ước bày tỏ thế nào vườn phước hạnh (Thiên Đàng) đã được tìm lại qua A-đam thứ hai (Đấng Christ). Cựu Ước tuyên bố rằng con người bởi tội lỗi đã bị ngăn cách với Đức Chúa Trời (Sáng thế ký 3), và Tân Ước tuyên bố rằng con người có thể được phục hồi trong mối quan hệ của mình với Đức Chúa Trời (Rô-ma 3 & 6). Cựu Ước dự ngôn về cuộc đời của Đấng Mê-si. Các sách Phúc Âm ghi lại cuộc đời của Chúa Giê-xu, còn các Thư tín thì giải thích về sự sống của Ngài, và làm thế nào để chúng ta đáp ứng tất cả những gì Ngài đã làm.

Tóm lại, Cựu Ước đặt nền tảng cho sự hiện đến của Đấng Mê-si là Đấng sẽ hy sinh chính mình Ngài vì tội lỗi của thế gian (1 Giăng 2:2). Tân Ước ghi lại chức vụ của Chúa Giê-xu và rồi nhìn lại những gì mà Ngài đã làm và cách chúng ta đáp ứng. Cả hai giao ước cùng bày tỏ sự thánh khiết, lòng thương xót, và sự công chính của Đức Chúa Trời là Đấng lên án tội lỗi nhưng muốn cứu tội nhân bởi sự hi sinh chuộc tội. Trong cả hai giao ước, Đức Chúa Trời đã bày tỏ chính mình Ngài cho chúng ta và chỉ cho chúng ta thấy cách nào chúng ta đến được với Ngài qua đức tin (Sáng thế ký 15:6; Ê-phê-sô 2:8).

 

Để lại một bình luận