Con người hay vạn vạn vật trên thế giới này đều cần có qua trình sinh trưởng và phát triển phải không các bạn. Đôi lúc, nhìn lại những đứa trẻ chơi đùa ta thường mỉm cười rằng ngày xưa ta cũng đã từng như vậy. Những nụ cười luôn thường trực. Nhưng càng lớn lên thì nụ cười càng ít xuất hiện hơn trên gương mặt ta. Những phiền muộn và âu lo nhiều hơn nhiều lúc khiến ta tạm quên đi mất ta cũng còn phải yêu thương và trân trọng chính bản thân mình. Nếu đã làm hết sức mình hãy cho phép có thời gian được nghỉ ngơi, thư giãn bạn nhé!
Trẻ con sẽ gào khóc, la hét khi chúng không đạt được điều chúng muốn như không có được viên kẹo ngọt hay không được mẹ mua cho con búp bê, cái ô tô trong cửa hàng đồ chơi. Người lớn không thật sự tiếc nuối những gì họ không đạt được hay những gì họ đã mất. Vì họ đã quen và trở nên “nhờn” với những sự mất mát.
Trẻ con sẽ túm tóc đứa bạn của chúng nếu bị bạn bè khiêu khích. Người lớn nuốt cục giận và trả thù một cách khác, ngấm ngầm và tàn nhẫn. Luôn mang “của nợ” đó theo người để tự làm khổ bản thân.
Trẻ con sẵn sàng nhảy bổ vào mặt những người phát ra những lời nói và hành động xỏ xiên, châm chọc chúng. Người lớn bảo: “Mặc kệ” và “Bỏ qua”!
Trẻ con đổ lỗi cho hoàn cảnh khi gặp thất bại. Người lớn không đổ lỗi cho ai và bình tĩnh nhìn nhận lại sự việc.
Trẻ con nhảy cẫng lên sung sướng khi được quà, khi có tin vui. Người lớn cũng vui, nhưng không để lộ sự hoan hỉ một cách lộ liễu.
Trẻ con bồng bột, hiếu thắng. Người lớn không háo hức xông trận vì họ không sẵn sàng nhận một mớ thất bại không nên nhận.
Trẻ con khóc khi đau, nản khi ngã. Người lớn xem những cú sốc và trở ngại là lẽ thường tình của cuộc đời. Họ vui vẻ đón nhận và từng bước đặt chân lên từng bậc thang của cuộc sống.
Trẻ con muốn được cả thế giới quan tâm. Người lớn tự coi mình là thiên hạ, tự đứng, tự đi và tự đối mặt với cuộc sống.
Trẻ con dựa dẫm. Người lớn biết tự chịu trách nhiệm cho mình.
Trẻ con làm những việc chúng thích. Người lớn đôi khi vì mải tính toan, quên đi mất những niềm vui và giá trị đích thực của cuộc sống.
Trẻ con hay quên, hay khóc, hay nói và hay cười. Người lớn nhớ dai, ít khóc, ít nói và ít cười. Họ mải mê kiếm tìm những thứ họ cho là quan trọng. Niềm vui của người lớn đôi khi là cả một giang sơn. Còn trẻ con, niềm vui của chúng đơn giản là xem một bộ phim hoạt hình có siêu nhân, và…cười.
Trẻ con mỏng manh, dễ vỡ như những giọt sương. Người lớn, đôi lúc cũng yếu đuối, nhưng họ biết đứng lên vì họ đã quen với sóng gió.
Mọi đứa trẻ đều cần thời gian trải nghiệm để trở thành những “người lớn” thực thụ. Và rồi những “người lớn” thực thụ ấy, có ngày, lại nhận ra mình đang tính toán, thiệt hơn quá nhiều. Và đó là lúc họ muốn quay lại những giây phút khờ dại của tuổi thơ.
Chỉ có nụ cười, niềm tin và mơ ước là những thứ vô giá mà cả trẻ con và người lớn đều cần có để sống và tồn tại ở bất cứ giai đoạn nào của cuộc đời.